Thắng ngồi thứ 3 từ trái sang |
Ngày 11/12/2009, trong cuộc giao luu giữa các điển hình tiên tiến với chủ đề : “LLVT Quảng Ninh làm theo lời Bác”, MC Đài truyền hình Quảng Ninh trò chuyện với đồng chí Trần Trung Thắng- Trung đội trưởng Công binh- có nhiều đóng góp trong rà phá bom mìn, làm sống lại những miền đất chết đầy nguy hiểm mà chiến tranh còn để lại.
Thắng là một điển hình thật xứng đáng. Tuy nhiên chỉ được trao đổi trong 3 phút sau khi đã chiếu một phóng sự ngắn về công việc của Thắng và đồng đội. Trong phóng sự đã nêu lên những khó khăn, nhọc nhằn và hiểm nguy của Trung đội công binh khi làm nhiệm vụ, đồng thời nói lên sự đóng góp cao cả của các đồng chí trong sự nghiệp củng cố QP-AN, phát triển KTXH địa phương trong thời bình.
-MC Minh Hằng: Qua phóng sự, chúng tôi được biết công việc của anh và đồng đội, bên cạnh những khó khăn, gian khổ còn rất hiểm nguy. Anh có thể cho khán giả biết những hiểm nguy đó nhu thế nào được không?
-Thắng: Thưa chị, thưa quí khán giả, những loại bom, mìn mà chúng tôi rà phá đều còn lại sau chiến tranh, có từ những năm 1964 đến năm 1987; có tuổi 22 năm đến 45 năm. Các chốt an toàn bằng thép đều đã gỉ sét, rất dễ đứt, dễ gẫy hoặc đã đứt gãy rồi. Nếu có sự tác động rất có thể sẽ gây nổ.
Bên dưới và xung quanh những quả mìn chính, thường có những quả mìn hoặc lựu đạn gài bẫy, nếu không tỉ mỉ, thận trọng khi gỡ quả mìn chính so su?t làm nổ quả mìn bẫy, rất nguy hiểm.
Những quả bom khi thả khỏi máy bay, hoặc đầu đạn pháo khi bắn khỏi nòng pháo đều tự động giải phóng chốt an toàn. Tất cả những loại vũ khí này chỉ vì một lý do nào đó mà nó chua nổ thôi, độ mất an toàn là rất cao, nếu bị tác động, chúng có thể nổ bất cứ lúc nào.
-MC Minh Hằng: Thế anh có thể cho biết độ an toàn của nó khoảng bao nhiêu % được không?
-Thắng: Không dám chắc được chị ạ. Chúng tôi chỉ biết chú ý nhắc nhau chấp hành nghiêm qui tắc về an toàn và hết sức thận trọng. Nếu không sẽ không bao giờ còn cơ hội để rút kinh nghiệm cho lần sau.
-MC Minh Hằng: Thua quí vị, có lẽ rất nhiều người đến bây giờ mới hiểu, chiến tranh đã lùi xa rất lâu rồi mà vẫn có những người chiến sĩ đối mặt với những hiểm nguy đến nhu vậy trước hậu quả chiến tranh để lại.
Xin hỏi thêm anh Thắng một điều: Vậy người thân của anh chắc sẽ rất lo lắng khi biết công việc anh và đồng đội làm nguy hiểm nhu vậy?
-Thắng: Thực ra tôi cũng chua bao giờ tâm sự với người thân của mình về những điều này.
-MC Minh Hằng: Thế anh không sợ rằng vợ anh sẽ giận khi chị ấy biết anh giấu chị những việc tày đình nhu vậy sao?
-Thắng: Thực ra vợ tôi cũng yêu tôi bởi tính ít nói chị ạ.
Nói vậy thôi chứ, thứ nhất là vì nguyên tắc bí mật quân sự, càng việc tày đình càng cần giữ kín, thứ hai tôi nghĩ cũng không nên tâm sự những điều gì đó để cho người thân của mình phải lo lắng, những người làm vợ bộ đội vốn lo lắng cho con cái ăn học đã là vất vả lắm rồi.
Xin trân trọng cám ơn anh Thắng, quả thật một tấm gương cống hiến thật là đáng khâm phục.! (Vỗ tay)
Thắng là một điển hình thật xứng đáng. Tuy nhiên chỉ được trao đổi trong 3 phút sau khi đã chiếu một phóng sự ngắn về công việc của Thắng và đồng đội. Trong phóng sự đã nêu lên những khó khăn, nhọc nhằn và hiểm nguy của Trung đội công binh khi làm nhiệm vụ, đồng thời nói lên sự đóng góp cao cả của các đồng chí trong sự nghiệp củng cố QP-AN, phát triển KTXH địa phương trong thời bình.
-MC Minh Hằng: Qua phóng sự, chúng tôi được biết công việc của anh và đồng đội, bên cạnh những khó khăn, gian khổ còn rất hiểm nguy. Anh có thể cho khán giả biết những hiểm nguy đó nhu thế nào được không?
-Thắng: Thưa chị, thưa quí khán giả, những loại bom, mìn mà chúng tôi rà phá đều còn lại sau chiến tranh, có từ những năm 1964 đến năm 1987; có tuổi 22 năm đến 45 năm. Các chốt an toàn bằng thép đều đã gỉ sét, rất dễ đứt, dễ gẫy hoặc đã đứt gãy rồi. Nếu có sự tác động rất có thể sẽ gây nổ.
Bên dưới và xung quanh những quả mìn chính, thường có những quả mìn hoặc lựu đạn gài bẫy, nếu không tỉ mỉ, thận trọng khi gỡ quả mìn chính so su?t làm nổ quả mìn bẫy, rất nguy hiểm.
Những quả bom khi thả khỏi máy bay, hoặc đầu đạn pháo khi bắn khỏi nòng pháo đều tự động giải phóng chốt an toàn. Tất cả những loại vũ khí này chỉ vì một lý do nào đó mà nó chua nổ thôi, độ mất an toàn là rất cao, nếu bị tác động, chúng có thể nổ bất cứ lúc nào.
-MC Minh Hằng: Thế anh có thể cho biết độ an toàn của nó khoảng bao nhiêu % được không?
-Thắng: Không dám chắc được chị ạ. Chúng tôi chỉ biết chú ý nhắc nhau chấp hành nghiêm qui tắc về an toàn và hết sức thận trọng. Nếu không sẽ không bao giờ còn cơ hội để rút kinh nghiệm cho lần sau.
-MC Minh Hằng: Thua quí vị, có lẽ rất nhiều người đến bây giờ mới hiểu, chiến tranh đã lùi xa rất lâu rồi mà vẫn có những người chiến sĩ đối mặt với những hiểm nguy đến nhu vậy trước hậu quả chiến tranh để lại.
Xin hỏi thêm anh Thắng một điều: Vậy người thân của anh chắc sẽ rất lo lắng khi biết công việc anh và đồng đội làm nguy hiểm nhu vậy?
-Thắng: Thực ra tôi cũng chua bao giờ tâm sự với người thân của mình về những điều này.
-MC Minh Hằng: Thế anh không sợ rằng vợ anh sẽ giận khi chị ấy biết anh giấu chị những việc tày đình nhu vậy sao?
-Thắng: Thực ra vợ tôi cũng yêu tôi bởi tính ít nói chị ạ.
Nói vậy thôi chứ, thứ nhất là vì nguyên tắc bí mật quân sự, càng việc tày đình càng cần giữ kín, thứ hai tôi nghĩ cũng không nên tâm sự những điều gì đó để cho người thân của mình phải lo lắng, những người làm vợ bộ đội vốn lo lắng cho con cái ăn học đã là vất vả lắm rồi.
Xin trân trọng cám ơn anh Thắng, quả thật một tấm gương cống hiến thật là đáng khâm phục.! (Vỗ tay)