MONG MANH CÁNH HẠC
Nỗi lòng tư lự mong manh
Như
dòng sông chảy thiên thanh đượm buồnViệc đời nào thể lên khuôn
Thảnh thơi cất bước cúi luồn mà chi
Nghiệp trai là những chuyến đi
Đường xa dặm thẳm mấy khi thuận dòng
*
Cánh buồm căng gió thong dong
Rẽ mây cưỡi nước đo lòng biển khơi.
Ở đời thật thật, chơi chơi
Sắc không, không sắc rạng ngời trong tâm
Kỷ tri thẩm sắc đoạn cầm
Sẻ chia hương rượu, ngũ âm chung hoà.
Hồng Giang nay hợp Hồng Đà1
Thấu lòng bằng hữu dẫu xa như gần.
Nào đâu một chút phân vân
Cát bay tỏ chí phong trần đấy thôi,
Ngại rằng bèo dạt mây trôi
Bởi thương thế thái, thấy đời trộm lo
Nói rằng “Muốn ấm thì co”
Đò đầy đâu lỡ để đò lênh đênh
Tâm hồng chí khí thênh thênh
Kỷ tri bằng hữu thác gềnh hề chi.
Hồng Đà1: Ngã ba sông thuộc huyện Tam Thanh- Phú Thọ, nơi sông Hồng hợp với sông Đà làm một.
|
CHIA SẺ CÙNG BẠN
Vợ chồng đầu bạc răng long
Chẳng may vợ ốm thong dong nỗi gì
Việc quân, thau chậu mấy khi
Việc nhà cơm nước chắc gì đã xong
Thương vợ cốt ở tấm lòng
Sớm hôm lo liệu những mong chữ lành
Chớ lo tức nước nghiêng thành
Khéo tay gọt tỉa xuân xanh lại về.
Tôi lại họa vài câu để trả lời anh. Cứ như thế, cuộc sống vơi đi biết bao nỗi buồn lo, thêm tự tin hơn.
CHẲNG
MAY VỢ ỐM
Vợ chồng xa cách quanh năm
Chẳng may vợ ốm tiết đông thêm sầu
Lấy câu "kính vợ" làm đầu
Vợ mình mình kính, ngại đâu
thiếp chàng
Sớm hôm nào nỡ thở than
Chữ tình chữ nghĩa chứa chan
mặn nồng
Từ khi vợ lấy được chồng
Đến nay xuân, hạ, thu, đông mới đầy
Đàn bà
không ốm vài ngày
Lấy đâu “quạnh bếp” để đày đàn ông
Bốn mùa
xuân hạ thu đông
“Quạnh nhà” vợ hưởng bởi chồng vắng xa
Hôm nay
chăm vợ ở nhà
Cũng là tặng vợ món quà đầu xuân.
*
Đây là tự sự của anh Nguyễn Tiến Nhung, Quê ở Sóc Sơn Hà Nội là bạn chiến đấu trên chiến trường Campuchia với tôi. Anh đã về nghỉ hưu sớm trước tuổi 4 năm so với tuôi cao nhất của cấp bậc quân hàm đại tá..
TỰ SỰ
( Nhân ngày thành lập QĐNDVN 2016 )
Ừ:
Ba mươi mấy năm kể cũng dài
Ngược xuôi ngang dọc hết đời trai
Ừ:
Ba mươi mấy năm kể cũng dài
Ngược xuôi ngang dọc hết đời trai
Phía bắc Hà Giang biên giới tỉnh
Phía nam nước bạn Cao Mê Lai
Đạn bom, đói khát ta đâu ngại
Bởi còn hy vọng ở tương lai
Rồi:
Phía nam nước bạn Cao Mê Lai
Đạn bom, đói khát ta đâu ngại
Bởi còn hy vọng ở tương lai
Rồi:
Sốt rừng gầy tóp da xanh tái
Răng vổ trán chìa quá xấu giai
May mà:
May mà:
Vẫn còn vẹn nguyên ngày trở lại
May mắn Phật thương khỏi thiện tai
Thế rồi:
Thế rồi:
Nhìn ta cũng mũ cũng cân đai
Huân chương, huy hiệu cũng như ai
Bùi tai thiên hạ: nghe họ nói
Chú ấy nhà kia quả là oai
Nhưng:
Nhưng:
Về rồi bao chuyện của tương lai
Chẳng lo nổi vợ còn con dại
Ngước hỏi tời xanh ơi có thấu?
Ngẫm lại ta đây KẺ BẤT TÀI
HỌA LẠI
(Nguyễn Trung
Trịnh)
So với trăm năm
cũng chưa dài
Tự hào rong ruổi một
đời trai
Ngược xuôi ngang dọc
tây, nam, bắc
Bom đạn chiến trường
lắm chông gai.
"Sốt rét" là tên đệm
của ta
Mái hiên trú tạm tán
rừng già
Lấy tiếng đạn bom
làm tiếng nhạc
Ve sầu điệp khúc tiếng
hoan ca.
Nay về ta có thiếu
gì đâu,
Huân chương vài cái
cũng là giầu
Quân phục một hòm
tha hồ khoác
Sao gạch đầy vai,
mũ đội đầu.
Ta về làm lại cái
vườn cây
Tân trang bà xã béo
thành gầy
Cho mấy đứa con vào
đại học
Ta vừa là bố, lại
là thầy.
Hôm nay kể chuyện
tí thế thôi
Kẻo bạn bè khoe
ngút đất trời
Rồi cánh phóng viên
săn tin sốt
Chẳng có thời gian
hưởng sự đời.