Hôm trước, nhân dịp nghỉ lễ dài,
tôi có dịp đi vào một xưởng gốm ý định mua tặng bạn đôi bình. Loại gốm này đã từng
nổi tiếng một thời, đã từng được quốc tế biết đến. Tôi cũng tự hào về nó vì nó ở
đất quê hương tôi, cũng đã vài lần kể về nó cho bạn bè nghe.
Khi
đi, cháu lái xe bảo: Cháu sợ hôm nay ngày lễ họ nghỉ chú ạ.
Tôi
nhận định: Nghỉ lễ là với mình thôi, chứ người kinh doanh họ phải tận dụng cơ hội
này để bán cho khách đi du lịch chứ.
Cháu
lái xe bảo: À vâng, cháu lại không nghĩ ra.
Khi
chúng tôi đến sân cửa hàng giới thiệu sản phẩm, trong sân vắng ngắt chứ không như những lần trước. Cửa hàng
giới thiệu sản phẩm đóng. Cháu lái xe bảo: Nghỉ thật chú ạ. Để cháu hỏi bác bảo
vệ.
-Bác
ơi, hôm nay cửa hàng nghỉ ạ?
-Không
đâu cháu ạ, để bác gọi điện cho họ đến. Cháu cứ đỗ xe vào kia chờ một tí.
Nói
đoạn, bác bảo về gọi điện cho ai đó. Một lúc sau chúng tôi thấy một người đàn
ông, ăn mặc gọn gàng, nhìn cách cư xử của bác bảo vệ, tôi đoán là Phó giám đốc.
Một lúc nữa có một cô nhân viên bán hàng đến mở cửa.
Chúng
tôi vào xem một lúc và tìm cặp bình như năm trước đã mua. Khi hỏi đến giá cả,
tôi giật mình vì giá của cặp bình nào cũng đắt gấp đôi hoặc còn hơn thế so với
dịp trước. Tôi ngần ngừ, thực ra tôi không mang thiếu tiền, nhưng những người
hưởng lương như tôi, tháng lương chỉ được 2
đến 3 cặp bình này.
Tôi
ngồi xuống uống nước cùng với vị mà tôi nghĩ là Phó giám đốc vì được ông ấy mời và tôi cũng cần suy nghĩ thêm.
Tôi
hỏi, sao giá cả năm nay lại tăng nhiều thế anh nhỉ, năm ngoái tôi mua có đắt thế
này đâu?
Người
ấy nói: Tăng được đến năm nay rồi anh ạ.
Tôi
à lên một tiếng vì liên tưởng rằng đây chính là hiện tượng vắng vẻ trong cửa
hàng giới thiệu sản phẩm này.
-Anh
ạ - Tôi lên tiếng – nhân đây tôi muốn kể cho anh hai câu chuyện có được không?
-Vâng
– Người đàn ông cũng tỏ vẻ chú ý- Anh kể đi.
-
Câu chuyện thứ nhất là về hai hãng điện thoại NO và SA. Trước đây hai hãng này
là hai đối thủ cạnh tranh nặng ký của nhau. NO có chiến lược bán sản phẩm cho
giới thượng lưu, giá trung bình của một sản phẩm thường lên tới 7 triệu đồng.
Còn SA có chiến lược nhắm đến đối tượng khách hàng là giới trung lưu và bình dân, mỗi sản phẩm
trung bình họ bán giá 2 triệu đồng. Mặc dù chất lượng (Theo chúng tôi biết) nó
gần như ngang nhau, thậm chí là ngang nhau. Sau gần 10 năm, cho đến nay SA phát
triển và chiến thắng một cách ngoạn mục, được xếp vào tốp đứng đầu các hãng điện tử hiện
nay. Đó là câu chuyện kinh doanh trên thế giới và gần gũi với ta chắc anh cũng
biết.
Anh
nghe tiếp chứ?
Vâng,
anh kể đi.
-Đây là câu
chuyện thứ hai, nó xảy ra ở quê tôi và ở cạnh quê tôi.
Lần ấy, huyện
tôi xây dựng một công trình văn hóa công cộng rất có ý nghĩa. Phần lớn công
trình cần sự ủng hộ xã hội hóa của cộng đồng. Trong thư ngỏ của lãng đạo huyện
gửi những người con xa quê và nhân dân có nêu: Những ai ủng hộ 15 triệu trở lên
được khắc vào bia đá ghi công. Huyện tôi nghèo nhưng không thiếu tấm lòng thơm
thảo. Nhưng anh biết không, người giàu quê tôi không nhiều, cả huyện có một vài
người góp năm chục, một trăm triệu, có khoảng trên 40 người góp 15 triệu, vài
trăn người góp 2 đế 3 triệu, còn lại chỉ góp 100 nghìn. Tổng số thu được hơn
hai tỷ đồng.
Có một huyện
khác ở cạnh tỉnh tôi, họ cũng xây một công trình tương tự, và cũng kêu gọi xã hội
hóa. Chỉ có bức thư ngỏ ghi rằng: Ai góp 15 triệu trở lên được tạc vào “bia
vàng”, 5 triệu trở lên tạc vào “bia bạc”, 500 nghìn trở lên tạc vào “bia đồng”,
100 nghìn trở lên tạc vào “bia đá”. Tuy gọi thế thôi nhưng tất cả đều là bia đá
được đặt tên khác nhau và khổ chữ to nhỏ khác nhau thôi. Anh biết không: Cũng
có 40 người góp 15 triệu, nhưng có đến vài nghìn người góp 5 triệu, vài vạn người
góp 500 nghìn và nhiều vạn người góp 100 nghìn. Cuối cùng họ có được gần 40 tỷ
đồng xã hội hóa để xây công trình.
Chúng tôi
không phải người kinh doanh, không am hiểu nhiều về lĩnh vực kinh doanh, nhưng
tôi kể với anh hai câu chuyện này, một chuyện kinh doanh, một chuyện về vận động
để nói lên cái điều mới nghe tưởng như ngược đời rằng: Người nghèo nhiều tiền
hơn rất nhiều so với người giàu, tất cả những người giàu trên trái đất này bằng
cách này hay cách khác, họ đều lấy tiền của người nghèo để giàu lên mà thôi.
Người đàn ông
lặng im khi nghe câu chuyện, tôi dứt lời kể vẫn chưa thấy ông ấy nói gì.
Thầy trò tôi
đứng dậy và chào: Cám ơn anh nhé, lần sau chúng tôi lại quay lại.
Tôi nghe từ
vâng rất nhỏ phía sau lưng, tôi cũng rất buồn vì phải đi tìm một món quà khác để tặng bạn. Nghĩ mà bật cười, mình vừa kể cho ông ấy nghe câu chuyện: Người nghèo nhiều tiền hơn. Nhiều tiền hơn mà lại không mua được hàng, may mà ông ta không kịp trả đũa câu đó...