Trần Nhương
Qua bao nỗi nhọc đường
Anh về khung cửa chật
Trải một vòng trái đất
Mặt trăng giờ bay lên
Em như không phải em
Tan vào trong bất chợt
Đến tận cùng dịu ngọt
Đến tận cùng trong xanh
Anh như không phải anh
Dòng sông và cơn lũ
Mênh mang còn chưa đủ
Cho khát khao tràn về
Ngập ngừng nơi đầu hè
Tiếng chim gì khấp khởi
Anh biết mình bối rối
Gỡ ba lô lại quàng.
Bao năm rồi đạn bom
Mấy tết em chờ đợi
Anh vừa về đã hỏi
Bao giờ anh lại đi.
Bao giờ anh lại đi
Vợ bao nhiêu chiến sĩ
Đặt một câu hỏi thế
Suốt một thời chiến tranh.
Em nép vào vai anh
Tóc xanh màu áo lính
Đất trời vừa chợt tỉnh
Đất trời đắm trong mơ.
Tôi đã gặp bài thơ này từ những năm 80 của thế kỷ trước. Thậm chí tôi cũng không dám chắc có đúng như thế này không vì qua thời gian có thể ký ức không còn nguyên vẹn nữa. Lúc đó tôi còn là một chàng trai ở lứa tuổi đôi mươi, tôi đã từng không biết hết ý nghĩa của bài thơ. Nhưng càng về sau này, chín chắn hơn tôi càng thấy nó là một bài thơ rất hay dành cho người lính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét