Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

DUYÊN THẮM

Trung Trịnh. 
(Kể theo một câu chuyện có thật ở Uông Bí, Quảng Ninh)

       Hạnh và Duyên đúng là một cặp trai tài, gái sắc hiếm thấy. Hạnh là kỹ sư mỏ, vừa giỏi giang, vừa điển trai phong độ, anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái quanh vùng. Trong công ty anh có một cô gái vừa tốt nghiệp đại học bằng ưu về làm việc. Vốn sinh ra con nhà nghèo, cô luôn rụt dè trước các chàng trai nhất là con nhà khá giả, hoặc người có chức tước một chút. Công tác trong cùng một công ty, nhưng cũng chẳng mấy khi họ gặp nhau vì mỗi người một lĩnh vực công tác. Thế rồi Hạnh cũng phát hiện ra Duyên trong một dịp giao lưu của Đoàn thanh niên. Trời đã se Hạnh với Duyên, cô nhân viên thống kê xinh xắn đã lọt vào mắt của chàng kỹ sư- quản đốc trẻ tuổi. Duyên ngập ngừng rồi cũng đáp lại sự chân thành của Hạnh. Cả công ty, bà con họ hàng ai cũng mừng cho họ vì họ đúng là một cặp trời sinh.
         Sẽ rất bình thường nếu cuộc sống cứ diễn ra theo đúng qui luật của nó.
        Sau lễ cưới một năm, hai năm, rồi ba năm. Điều mong mỏi của đôi vợ chồng trẻ là sự ra hoa kết trái của tình yêu. Cha mẹ hai bên cũng nhắc khéo các con đừng kế hoạch lâu thế, để ông bà có cháu bế cháu bồng.
         Rồi Duyên cũng có bầu, đó là niềm vui khôn tả của đôi vợ chồng trẻ và hai bên gia đình. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, Duyên bị sảy thai. Mọi người động viên, an ủi, chờ đợi. Ngày tháng mong mỏi của Hạnh và Duyên cứ dài mãi như vô định. Duyên đi nhiều bệnh viện, nhiều nơi để kiểm tra. Ở đâu cũng kết luận, Duyên không thể sinh con được, cho dù có thai cũng không thể sinh con do yếu tố bẩm sinh. Gia đình cũng khấm khá, được bố mẹ chồng động viên, vợ chồng Duyên vẫn quyết tâm chữa chạy, nghe thấy ở đâu có thầy thuốc là đến khám, lấy thuốc.
         Không ai nói ra, nhưng mọi người cũng đã dần hiểu ra, Duyên không thể nào có con được. Nhất là Ông Tĩnh, bố đẻ của Duyên, ông là một cựu chiến binh đã từng chiến đấu ở chiến trường Miền Nam trong chống Mỹ cứu nước.
         Dưới Duyên còn một đứa em trai nữa. Ngày Duyên đi lấy chồng, em mới bảy tám tuổi, trông rất bình thường. Nhưng càng lớn, em càng bộc lộ kém phát triển, thiểu năng trí tuệ. Mười bảy, mười tám tuổi vẫn như đứa trẻ, suốt ngày gào khóc, phá phách. Em bị di chứng chất độc da cam dioxin do Quân đội Mỹ sử dụng mà ông Tĩnh đã bị nhiễm trong chiến trường Nam bộ.
         Ông Tĩnh thương con gái lắm, ông chỉ sợ nói với con làm tắt hy vọng của đôi vợ chồng trẻ nhất mực ngoan hiền. Nhưng rồi một ngày ông cũng nói với con. Duyên không muốn làm bố buồn, cô tỏ ra cứng rắn an ủi bố. Đến nay thế là đã hơn mười năm chờ đợi qua đi.
         Sẽ rất bình thường nếu chuyện chỉ có thế thôi.
         Hàng xóm của Duyên nhiều người nhìn vợ chồng cô mà ái ngại, tiếc rẻ. Vợ chồng đẹp thế mà không có con. Hạnh, Duyên đến cơ quan, lúc đầu mọi người còn trêu chọc, sau dần ai cũng tránh nói đến chuyện con cái. Là cô con dâu hiền thảo, được bố mẹ chồng hết mực yêu thương, nên bố mẹ chồng Duyên cũng chỉ chăm chút mà không có ý gì.  Có một số cô biết Duyên không thể có con cũng đẩy đưa với Hạnh nhưng anh cũng rất mực yêu và thương vợ mình, hết giờ anh lại về an ủi cô.
         Hôm ấy, Duyên đã đưa bố đến gia đình nhà chồng, Duyên và bố mẹ mình đã bàn bạc kỹ trước khi đưa ông sang bên chồng thưa chuyện với ông bà thông gia. Hai bên thông gia thăm hỏi, chuyện trò đâu đấy. Lúc đó Duyên thấy bố mình cứ ngập ngừng mãi, cô đánh bạo mới thưa chuyện với chồng và hai bên bố mẹ:
         -Thưa bố, thưa mẹ! Con và anh Hạnh đã rất yêu thương nhau, nhưng vì không biết rằng mình đã bị di chứng da cam nên chúng con đã đi đến hôn nhân. Nhà ta có mỗi mình anh Hạnh là trai, hơn mười năm rồi con không thể nào có được cháu cho bố mẹ bế, đó là điều bất hạnh của gia đình mình. Hôm nay con đưa bố con sang đây là để thưa với bố mẹ hai bên, cho con về hẳn bên nhà ở với bố mẹ con, để chăm sóc em con giúp bố mẹ. Ở bên này, anh Hạnh cũng nên tìm hiểu và xây dựng hạnh phúc mới. Đây là điều rất chân thành của con và con cũng đã xin phép bố mẹ bên nhà. Mong anh và bố mẹ tha thứ cho con.
         Hạnh và bố mẹ chết điếng người vì quá bất ngờ. Nước mắt lưng tròng khi Hạnh vừa nghe dứt câu chuyện:
-Duyên ơi, sao em lại nghĩ nông cạn thế, chuyện đâu đến thế hở em?
Bố Hạnh nói với ông Tĩnh:
-Ông ơi, sao ông lại dạy con làm như thế, nó là con ông bà cũng là con chúng tôi cơ mà. Ông không nhận thằng Hạnh là con nữa hay sao?
Thế rồi Hạnh cứ ôm vợ mà khóc, còn bà mẹ cứ ôm lấy hai con mà nức nở. Ai cũng bối rối, không biết xử sự ra sao nữa. Ông Tĩnh lúc ở nhà cũng nghĩ được nhiều lý lẽ lắm, ông cũng chiều ý con mà sang bên này, bây giờ ông cũng nhòa lệ nhìn các con không nói được câu nào. Làm sao ông dám nói rời bỏ một chàng rể hiền như thế. Mọi điều ông cứ nghĩ  cho dù xuôi ngược đi nữa, có gì đó cũng không phải với vợ chồng ông bà thông gia. Câu chuyện như chẳng có hồi kết. Cuối cùng bố chồng Duyên phải dục hai vợ chồng đi làm cơm để mời ông thông gia kẻo muộn.
Bây giờ, vợ chồng Hạnh đã đón được một đứa trẻ từ Trung tâm bảo trợ xã hội về nuôi, họ thực sự coi như con đẻ của mình. Lúc vui, Hạnh trêu vợ: Bây giờ em đừng thưa chuyện nữa nhé, anh trả về nơi sản xuất ngay. Duyên lại nhéo chồng một cái thật kêu. Không khí trong gia đình tràn đầy Hạnh phúc và ấm cúng.

Không có nhận xét nào: